Câu Chuyện Bà Lão Và Con Mực – Vào một buổi tối mùa đông, khi trời đã chuyển lạnh, có một bà lão lang thang trên con phố vắng. Chân bà yếu dần theo thời gian, đôi mắt mờ đục, sức khỏe cũng không còn như xưa. Trước đây, bà từng có một mái ấm, nhưng từ khi chồng qua đời, con gái lấy chồng xa, bà sống trong cô đơn suốt nhiều năm.
Xem thêm
Tối nay, bà ra ngoài mà không có một lý do cụ thể, có lẽ vì cảm thấy không thể chịu đựng được sự tĩnh lặng cô đơn trong ngôi nhà trống vắng của mình. Bà dừng lại trước cửa hàng của một người chủ dễ tính, nơi bà thường đứng tránh những cơn mưa bất chợt khi ra ngoài mua đồ ăn. Tuy nhiên, hôm nay cơ thể già nua dường như không còn chịu nghe theo ý muốn của bà nữa. Bà mệt mỏi ngồi xuống mái hiên nhỏ, đôi chân không ngừng run rẩy.

Mưa bắt đầu nặng hạt, những cơn gió lạnh lẽo nhanh chóng ập đến, cái lạnh tê tái cũng từ từ xâm chiếm cơ thể bà. Bà ngồi co ro đưa tay lấy trong áo ra một tấm ảnh cũ của người chồng đã mất, tấm ảnh đã ố vàng theo năm tháng. Những ký ức về người chồng yêu quý vẫn vẹn nguyên trong tâm trí bà, nhưng bây giờ bà chỉ còn có thể thầm thì với bức ảnh: “Nếu ông còn sống, thì tôi đâu phải lang thang một mình như thế này…”
Cơn ho bất ngờ khiến bà nghẹn ngào, cơ thể run lên từng hồi. Lúc này, bà chỉ có thể thở dốc, mệt mỏi gục vào tường, không còn đủ sức để đứng dậy. Cái lạnh thấu xương khiến bà rùng mình, và trong khi bà gần như tuyệt vọng, một bóng dáng quen thuộc từ từ bước đến gần.
Đó là Mực, con chó già mà bà đã nuôi từ khi nó còn là một chú cún con. Mực vẫn ở quanh quẩn bên bà suốt những năm tháng qua. Dù đã già yếu, nhưng con chó luôn trung thành, không bao giờ bỏ rơi bà. Mực đứng yên bên bà, đôi mắt tràn đầy yêu thương cùng cái đuôi vẫy nhẹ qua lại, như thể hiểu bà đang rất mệt mỏi và cần sự giúp đỡ.
Bà mỉm cười yếu ớt khi nhận ra Mực, đôi tay run rẩy đưa ra vuốt đầu nó. Mực nhẹ nhàng ngồi xuống, đôi mắt nó thể hiện niềm vui không tả. Trong phút chốc, bà cảm thấy như một sức mạnh vô hình đến từ con chó nhỏ đã kéo bà ra khỏi kiệt sức.
Mực dần dần kéo bà đứng dậy, nhẹ nhàng, không hối thúc, cứ như vậy mà dắt bà trở về. Mực dẫn bà qua một vài con hẻm vắng, cho đến khi bà không thể đi thêm được nữa. Một lúc sau, bà tựa lưng vào một bức tường đá lạnh lẽo, người run lên vì cái lạnh.
Bà lão nhìn Mực, đôi mắt ươn ướt, khẽ thì thầm: “Cảm ơn mày…”. Mực ngồi xuống bên bà, nó kế người sát bà như thể đang chia sẻ chút ấm áp từ cơ thể nó cho bà lão. Bà nhắm mắt lại, cảm giác như đã không còn sức lực nữa.

Trong ánh sáng mờ mịt của đêm tối, Mực vẫn lặng lẽ nằm bên bà. Khi người ta phát hiện ra bà vào sáng hôm sau, xác bà nằm co ro dưới góc phố, đôi môi vẫn vương chút nụ cười nhẹ, như thể bà đã ra đi trong bình yên. Con chó già của bà vẫn bên cạnh, đôi mắt buồn bã nhìn theo những người đến tìm bà.
Câu chuyện về sự trung thành của Mực lan truyền khắp làng. Người dân trong làng không khỏi rơi nước mắt khi nghe câu chuyện, và từ đó, họ học được rằng sự trả ơn đôi khi không đến từ người thân, mà từ những người bạn trung thành ta luôn yêu thương hàng ngày.
Câu Chuyện Bà Lão Và Con Mực…