Ngày xưa, ở một ngôi làng dưới chân núi, có một người thợ gốm già nổi tiếng với những tác phẩm đẹp đến lạ kỳ. Ông sống một mình trong căn nhà nhỏ bên dòng suối, ngày ngày tỉ mẩn bên bàn xoay và lò nung. Những món đồ gốm của ông mang vẻ đẹp giản dị mà thanh thoát, như chứa đựng cả hơi thở đất trời.
Xem thêm:
Một ngày nọ, có một chàng trai trẻ tìm đến xin học nghề. Ban đầu, anh rất hăm hở, nhưng sau nhiều tháng miệt mài, anh vẫn không thể tạo ra nổi một chiếc bình hoàn chỉnh. Đường nét luôn méo mó, lớp men luôn bị nứt vỡ. Mệt mỏi và thất vọng, anh thở dài:
.webp)
— Thưa thầy, con đã cố hết sức, vậy mà mọi thứ vẫn rối tung. Làm sao thầy có thể làm ra những chiếc bình hoàn mỹ đến vậy khi chỉ sống một mình giữa chốn núi rừng tĩnh lặng?
Người thợ gốm già không đáp ngay. Ông chậm rãi dẫn chàng trai đến bên dòng suối trong vắt phía sau nhà và bảo:
— Con hãy nhặt một hòn đá, rồi ném xuống nước.
Chàng trai làm theo. Hòn đá rơi xuống, tạo thành những vòng sóng loang ra. Mặt nước trong xanh bị khuấy động, trở nên mờ đục, những viên sỏi dưới đáy biến mất khỏi tầm mắt.
Người thợ gốm nói:
— Giờ con hãy đứng chờ một lát, đừng vội vàng.
.webp)
Hai thầy trò lặng lẽ đứng nhìn. Một lúc sau, những vòng sóng tan biến, mặt nước trở lại yên ả, trong trẻo như tấm gương phản chiếu cả bầu trời. Lúc đó, người thợ gốm mới chậm rãi nói:
— Con có thấy không? Khi mặt nước bị khuấy động, con không thể nhìn thấy gì dưới đáy. Nhưng khi nó lắng đọng, mọi thứ hiện lên rõ ràng.
Ông nhìn thẳng vào chàng trai và tiếp tục:
— Tâm của chúng ta cũng vậy. Nếu con để tâm trí mình bị khuấy động bởi tham vọng, sân hận và những ồn ào của thế gian, nó sẽ trở nên vẩn đục và cuộn sóng. Khi ấy, con sẽ chẳng thể nhìn rõ con đường mình đi, cũng chẳng thể làm tốt bất cứ điều gì. Nhưng khi con biết buông xuống những vọng tưởng và an trú trong sự tĩnh lặng, tâm con sẽ trở nên trong sáng và sáng suốt như mặt nước này.
Ông cầm chiếc bình mới nung xong, lớp men xanh bóng loáng như phản chiếu cả ánh trăng, rồi nói:
— Chiếc bình này không chỉ được tạo nên từ đất và lửa, mà còn từ sự an nhiên trong tâm hồn ta. Khi ta sống một mình, đó không phải là sự cô đơn mà là cơ hội để lắng lại những nhiễu động trong lòng, để mọi phiền não tan biến như sóng nước này.
.webp)
Những lời ấy như một làn gió mát thổi qua tâm trí chàng trai. Từ hôm đó, anh không còn nôn nóng hay thất vọng khi gặp thất bại. Anh học cách hít thở chậm rãi và lắng lòng trước mỗi công việc, để bàn tay chuyển động theo nhịp đập an nhiên của trái tim. Dần dần, những chiếc bình anh làm ra không chỉ đẹp về hình dáng mà còn toát lên sự tĩnh tại và thanh thoát lạ thường.
Câu chuyện ấy nhắc nhở chúng ta rằng: “Một mình không phải là sự lẻ loi, mà là khoảnh khắc quý giá để buông bỏ những sân si, tìm lại sự an nhiên nơi chính mình. Khi tâm tĩnh lặng, mọi điều trong cuộc sống đều trở nên sáng rõ và nhẹ nhàng như nước suối ngừng sóng.”