Các Bài Kệ Tụng – Kinh Nhật Tụng Của Phật Giáo Khất Sĩ – Kinh Tụng Hàng Ngày
Mục Lục
LỄ THÍ PHÁT
Lễ thí phát xuất gia cắt tóc
Ra khỏi vòng lăn lóc trần gian
Nương về theo ánh đạo vàng
Lo tu giải thoát khỏi đàng trần ai!
Cảnh trần thế hết vay rồi trả
Trả rồi vay nhơn quả luân hồi
Bánh xe cứ mãi lăn nhồi
Trầm luân biển nghiệp hụp trồi khổ đau.
Nay thức tỉnh mau mau trở lại
Tìm con đường chánh đại mà đi
Noi gương các đấng Từ Bi
Xả thân cầu đạo chẳng vì tiếc tham.
Tóc phủi sạch không làm ác nữa
Bợn nhơ lòng quyết rửa từ nay
Tam tâm, tứ tướng diệt ngay
Thất tình, lục dục hôm nay quyết chừa
Ngày một ngọ, muối dưa đạm bạc
Chỉ tam y, nhất bát tùy thân
Đói no cực khổ chẳng cần
Miễn sao tâm trí được phần cao siêu!
Tóc đoạn phủi dứt tiêu oan nghiệp
Kể từ nay thoát kiếp đọa đày
Nương về cõi Phật cao ngai
Noi theo đuốc huệ của ngài Thích-ca.
Gương thuở trước Ngài ra tầm đạo
Tự cầm gươm phủi cạo tóc xanh
Con thơ, vợ đẹp cam đành
Đại hùng gươm huệ tơ mành đoạn xong,
Cắt tóc rồi hư không nhắm liệng
Ngài phát lời thệ nguyện như vầy:
“Dầu cho rã nát thân này
Nếu chưa thành đạo chẳng quay trở về!”
Tâm Đại lực Bồ-đề kiên cố
Chí Đại hùng nguyện độ chúng sanh
Sáu năm khổ hạnh tu hành
Thoát ra khỏi chốn tử sanh luân hồi,
Tu đắc quả vào ngôi Chánh giác
Chỉ con đường giải thoát cho ta.
Noi gương hạnh nguyện Thích-ca
Dầu cho gặp phải oan gia chớ sờn,
Thà chết sạch còn hơn sống đục
Mê mết chi chui rúc trong trần
Làm sao tránh khỏi tử thần
Làm sao tránh khỏi xoay vần oan khiên?
Nay hữu phước đa duyên hội ngộ
Gặp Thuyền Từ tế độ đưa sang
Lên bờ bỉ ngạn Tây phang
Tiêu diêu tự tại, thanh nhàn vĩnh miên.
Nay giới tử Phật tiền thí phát
Nguyện một lòng dầu thác chẳng phai
Đời đời, kiếp kiếp hậu lai
Noi gương theo dấu của ngài Thích-ca
Tu giải thoát lìa xa cảnh tục
Diệt hết tiêu lòng dục, tánh phàm
Những điều ưa chuộng, muốn ham
Thân tâm rửa sạch, già-lam dựa kề
Tu chứng đắc Bồ-đề Phật quả
Y theo đà đức cả Như Lai.
Hôm nay thiết lập đàn trai
Lễ nay thí phát cũng ngày ly thân,
Nhờ Tam Bảo ban ân nhỏ phúc
Những người tu thoát tục, ly trần
Tu cho trọn vẻ muôn phần
Tây phương cõi Phật kề gần Thích-ca. O
(Đọc trở lại liên tục, chừng dứt đọc bài Hồi Hướng trang 42, “Phẩm kinh con mới đọc rồi…”)
NHỚ ƠN PHẬT
Đời chen lộn ngàn đường tội lỗi
Ta bước riêng một lối thanh cao
Đạo vàng quý báu biết bao
Vừa mình tu tỉnh, vừa trau sửa người
Cùng giải thoát khỏi nơi rừng thẳm
Dắt dìu nhau bước dẫm bon bon
Lối đi đã sẵn đường mòn
Công người khai vẹt ai còn nhớ chăng?
Đức Phật Tổ toàn năng toàn giác
Sanh trong trần nhưng khác người trần
Xem qua cuộc thế chuyển vần
Cảm thương muôn loại chịu phần đau thương,
Ngài tha thiết tìm phương cứu chữa
Tự đem mình nghiệm thử pháp môn
Dấn thân vào chốn núi non
Bỏ lìa điện ngọc, lầu son, ngai vàng
Tình phụ tử dứt ngang mãnh liệt
Nghĩa phu thê đoạn tuyệt can trường
Vượt qua tấm vách cương thường
Hiển nhiên khai mở con đường độ sanh.
Buổi sơ khởi đã đành khổ nhọc
Mảng lê chân, bảy lọc, ba lừa
Thấp cao đạo lý chẳng vừa
Bao phen tầm kiếm vẫn chưa thấy gì.
Ngài thong thả suy đi, nghĩ lại
Đạo có khi ở tại lòng ta
Hẳn nhờ định trí tìm ra
Xếp chân ngồi lại kiết già công phu.
Sáu năm chẳn ròng tu khổ hạnh
Tấm thân còn một mảnh xương gầy
Nắng mưa, sương gió nhuộm đầy
Yếu lần đến đổi một ngày mòn hơi.
Chợt tỉnh ngộ, tức thời thấy rõ
Đạo chưa thành, thân bỏ sao đang
Độ đời nguyện lớn thênh thang
Mỏi mòn thể vóc, đảm đang sao rồi?
Nghĩ cạn lẽ bèn thôi ép xác
Định ăn dùng đạm bạc thô sơ
Mỗi ngày một bữa ngọ trưa
Cũng vừa đủ sống lại vừa trau tâm,
Áo đã mặc nhiều năm rách rã
Lượm vải bô chằm vá, khiếu khâu
Khẽ khằm từng miếng kế đâu
Thành y bá nạp ngõ hầu che thân,
Rồi lần lượt bước chân giải thoát
Đem gương lành ôm bát hóa trai
Đói no đắp đổi qua ngày
Lúc chưa thành đạo nào ai biết nhiều…
Còn gặp phải lắm điều gay cấn
Sử chép rằng ngộ trận Ma vương,
Lúc Ngài nhập định phóng quang
Ma vương binh tướng nghinh ngang đánh đùa,
Nhưng chúng phải bị thua chạy trốn
Ngài vẫn ngồi an ổn tự nhiên
Từ bi gương mặt dịu hiền
Hào quang nhập định tham thiền túa ra.
Ma vương ấy họa là trần thế
E đạo Ngài chủ tể ngôi trên
Chơn tu đắp vững móng nền
Đổi xoay thế cuộc lập nên đạo trường
Thì quyền lợi đế vương sẽ thất
Tinh thần hưng, vật chất suy mòn
Công danh dầu miếng mồi ngon
Cũng không lay chuyển lòng son đạo vàng
Đời thế lực, ngang tàng áp bức
Đạo ôn hòa bủa đức phục thâu
Khó khăn muôn sự khởi đầu
Thương người dẫn đạo xiết bao nhọc nhằn.
Bên ngoài đã lăng xăng rắc rối
Bên trong còn tội lỗi gợi khêu
Những nàng ma nữ cợt trêu
Ấy là dục vọng quẩn theo bóng hình,
Nhưng Ngài dụng sức linh thiền định
Vững tinh thần, thanh tịnh chơn tâm
Vọng căn nguồn gốc đã tầm
Tham lam, sân, giận, si lầm dang xa,
Đắc trí huệ, soi ra vạn pháp
Phóng hào quang chiếu khắp ngàn trùng
Phép linh chứng được lục thông
Trải bao cố gắng khổ công bấy chầy!
Nắng vằng vặc, mưa mai, gió tối
Tròi trọi thân dưới cội Bồ-đề
Nhất tâm phát một lời thề:
“Nếu chưa thành đạo, chẳng hề dậy đi!”
Và nguyện lực sau khi đắc quả
Đi khắp nơi hoằng hóa chúng sanh,
Đầu tiên trên bước lữ hành
Lẽ loi chỉ có một mình đường xa,
Nhưng lần lượt trải qua các xứ
Phục thâu nhiều đệ tử giỏi giang
Lập thành Giáo hội đạo tràng
Đắp tô xong xả con đàng Tây phương.
Đoàn hậu tấn noi gương hành đạo
Chỗ gởi thân rốt ráo Niết-bàn
Khởi hành từ chốn trần gian
Về nơi Cực Lạc, dưỡng an đời đời.
Từ ngàn trước bao người giong ruổi
Nay chốn này đến buổi chúng ta
Con dòng hưởng lấy tài gia
Đoái nhìn sự nghiệp thương cha công trình,
Càng rộng lớn kinh dinh đồ sộ
Là người xưa lao khổ lại càng
Tìm ra được ánh đạo vàng
Nhọc nhằn một kẻ vẻ vang muôn người.
Ôi! Thật đáng cho đời kính ngưỡng
Công đức Ngài vô lượng vô biên!
Hỡi chư Phật tử hữu duyên
Nhớ ơn Từ phụ cần chuyên tu hành. O
Nam-mô Bổn Sư Thích-Ca Mâu-Ni Phật. O (3 lần)
CẦU NGUYỆN HÒA BÌNH
Đời gặp thuở can qua chinh chiến
Sống những ngày nguy biến kinh tâm
Kéo dài thê thảm nhiều năm
Đầy trời sát khí cõi âm hiện hình
Kẻ thác đi hồn linh tức tưởi
Người sống còn rũ rượi sầu thương
Kể đâu hết khúc đoạn trường
Bàn tay ác liệt vô thường gây nên…
Thử xét lại căn nguyên giặc giã
Bởi loài người mất cả lòng nhơn
Thế thì đạo đức hết trơn
Mất sao mất cả chữ Nhơn là người!
Đời như thế mất đời có phải?
Chữ Đời là mãi mãi đời đời
Nhơn từ ấy đạo bền dài
Vĩnh miên trường cửu đạo đây là đời.
Đời không đạo nên đời loạn khổ
Đạo ở đời thật chỗ an vui,
Dài dòng chẳng nói xa xôi
Tiến lên đạo chánh, dẹp lui đường tà.
Cầu học đạo ấy là cầu nguyện
Cầu sao cho phổ biến chúng sanh
Thế gian tất cả hiền lành
Tức thời thế giới hòa bình tự nhiên.
Một lẽ nữa căn nguyên giặc giã
Bởi người đời tham chạ giật giành
Miếng ăn, lẽ sống cho mình
Mà bao kẻ khác điêu linh khốn nàn.
Đạo cứu thế muôn ngàn điều luật
Đây hai điều phương thuật cứu tinh:
Không trộm cắp, không sát sanh
Ấy là hai đấng thần linh hộ trì.
“Nhơn: bất sát” không khi nào giết,
“Sát: bất nhơn” mất biệt tiếng người.
Bao nhiêu loài vật trên đời
Cũng là mạng sống, cũng thời mang thân
Cũng đau đớn chịu phần sanh tử
Nỡ lòng nào bày sự giết ăn
Oái ăm bạc ác vô ngần
Giết thân kẻ khác nuôi thân của mình!
Tâm đã chẳng động tình bi thiết
Mất thiện lương lịm chết cõi lòng
Quen tay giết được đèo bòng
Mạng người đồng loại cũng không ngại ngùng!
Càng tập nhiễm ăn dùng huyết nhục
Tánh tình người lắm lúc đổi thay
Thấm vào cơ thể lâu ngày
Hòa chung chất máu các loài thú muông.
Đời hăng hái say cuồng chém giết
Bởi nung bầu nhiệt huyết bùng sôi
Hồn oan chết thảm khôn nguôi
Thù xưa vương vấn giục xui giặc loàn.
Nay hằng muốn giải oan dứt nghiệp
Phép tu trì cần kíp ban hành
Mỗi người phải cữ sát sanh
Xót thương loài vật lòng lành ăn chay.
Theo luật sống chẳng ai được giết,
Không sanh người, sao diệt mạng người?
Lập nên luật sống ở đời
Bảo tồn mạng sống các loài nhỏ nhen.
Nếu con kiến có quyền được sống
Thì loài người luật rộng biết bao,
Tự do sống mãi bền lâu
Miễn đừng đoản mạng giảm thâu tuổi dài.
Ăn đủ sống mỗi ngày đơn giản
Mễ cốc đều có sẵn khắp nơi,
Cấy cày, trồng tỉa, đua bơi
Ấy là phận sự của người cư gia,
Bậc giải thoát lìa xa nghệ nghiệp
Được nhẹ mình độ tiếp chúng sanh
Hạnh tu Khất Sĩ lữ hành
Mỗi ngày khất thực trì bình giáo khuyên
Mượn pháp ấy làm duyên tế độ
Cho thế trần được chỗ gieo nhơn
Tập lòng bố thí ra ơn
Lòng tham dứt bỏ, đạo chơn hầu gần.
Đã bố thí một lần cả thảy
Lộc của mình để lại cho đời
Ra đi chẳng dính trong người
Mảy may danh lợi, tăm hơi của tiền
Rồi xin lại luân phiên mỗi bữa
Một bát cơm đủ chứa dạ dày
Chẳng dư cất để nhiều ngày
Không hay phung phí tốn xài chi chi.
Người bố thí sau khi mình thí
Nên kẻ đời gắng chí học theo,
Lòng tham làm giặc hiểm nghèo
Hạnh tu bố thí gương treo sửa đời.
Pháp khất thực dạy người bố thí
Cùng dạy mình chơn lý không tham,
Bao giờ dứt tánh mê ham
Muôn ngàn phận sự việc làm đều xong.
Bằng trái lại nếu không huấn tập
Bước ra đời tạo lập thân danh
Ô hô, sự nghiệp tan tành
Lại thêm báo hại chúng sanh khổ sầu!
Trong đời phải cần tu hai pháp
Ăn chay và vui hạp đi xin
Luật nghiêm, giới cấm giữ gìn
Muôn người hòa hiệp như in một người.
Ấy phương pháp lập đời đạo đức
Dẫn loài người đến mức yên vui
Không còn loạn khổ chia phôi
Ủ ê tang tóc, ngậm ngùi đau thương.
Cùng hiệp trí tìm phương cầu nguyện
Cầu xin cho xuất hiện triết nhân
Đảm đang phận sự độ trần
Cao xuê ngôi vị đáng phần Thế Tôn. O
Nam-mô Bổn Sư Thích-Ca Mâu-Ni Phật. O (3 lần)
THUYỀN TRÍ HUỆ
Thuyền Trí Huệ ngược dòng rẽ sóng
Đèn quang minh rạng bóng soi đời
Ai người trồi hụp chơi vơi
Khá mau bám níu vào nơi mé bờ!
Biển trần thế đục nhơ đã lắm
Bao anh hùng chìm đắm khổ nguy
Nước tham một dãy đen sì
Gió cuồng nổi dậy sân si ba đào.
Mãi xao xuyến tranh nhau vật chất
Phí công linh bùn đất đắp tô
Của trần càng tóm thâu vô
Là càng chôn lấp dưới mô sình lầy.
Lòng tự thị mưu hay kế giỏi
Chước phân ranh chia cõi rẽ bờ
Kẻ khôn lấn hiếp người khờ
Ngọn trào tham lợi bấy giờ nổi lên.
Sóng cuồng cuộn vang rền gào thét
Nước chảy nhào, xô vẹt lướt phăng
Thương ôi, cái bọt trôi lăn
Nhấp nhô mờ mịt, khi thăng khi trầm…
Lúc biển động, tối tăm trời đất
Cõi âu sầu phảng phất u minh
Trần hoàn vạn vật chúng sanh
Âm thầm khổ sở, linh đinh khốn nàn.
Trải bao đoạn lầm than tai biến
Ánh triêu dương xuất hiện từ từ
Quang minh rạng rỡ thái hư
Muôn loài ngưng dứt ưu tư, kinh cuồng.
Tai nghe tựa tiếng chuông cảnh tỉnh
Mắt thấy xa đủng đỉnh thuyền khơi
Du Tăng khất sĩ ra đời
Chiếc thuyền Giáo hội vớt người trần duyên.
Những ai dứt oan khiên túc trái
Mau thoát ra khổ hải, mê tân
Giấc mơ ngàn kiếp tỉnh lần
Lối đi ngàn kiếp bước chân đã dừng.
Đồ vật chất thôi đừng tạo sắm
Cõi đất bùn say đắm làm chi
Giàu sang càng nặng kéo trì
Tiếc thương lưu luyến dứt đi đặng nào!
Sao bằng đặng bước vào thuyền giác
Thể không không giải thoát nhẹ nhàng
Đưa qua bỉ ngạn đạo tràng
Tăng-già Phật xứ, đất vàng sống chung
Cõi tịnh lạc thung dung ngày tháng
Chẳng còn lo khổ nạn nhiễu nhương
Những là mừng giận, ghét thương
Buồn vui, ưa muốn, như thường, như không.
Tóc vừa cạo tơ lòng đoạn phủi
Cuốn sổ đời tên tuổi đã bôi
Nợ trần ngày ấy dứt rồi
Tây phương ngày ấy một ngôi sẵn dành!
Kể ngày ấy vãng sanh xứ Phật
Học đạo mầu, nhiệm mật huyền vi
Làm Tăng ôm bát, đắp y
Vâng hành pháp báu, giữ trì giới nghiêm
Năng nghiên cứu xét tìm chơn lý
Gắng tham thiền huệ trí phát sanh
Sáng tâm tỏ tánh đành rành
Tinh chuyên nhập định đắc thành thần thông
Màn huyền bí bên trong hé mở
Máy nhiệm mầu lộ hở lần ra
Rõ ràng đạo quả đâu xa
Chơn tu thành Phật, Phật là người tu. O
Nam-mô Bổn Sư Thích Mâu Ni Phật. O (3 lần)
CHÚC MỪNG CHÁNH PHÁP
Đèn Chánh pháp ngày nay tỏ rạng
Như mặt trời chiếu sáng phương Đông
Nhơn sanh đều tỉnh giấc nồng
Phóng xa tầm mắt nhìn trông vui mừng.
Mừng thấy rõ phục hưng đạo Phật
Bấy lâu nay ẩn khuất khôn tường
Hiện giờ sáng tỏ bốn phương
Tiếng thơm vang dội, mùi hương ngạt ngào.
Nhờ Giáo chủ truyền trao giáo lý
Pháp Xuất gia Khất Sĩ tu hành
Diệt trừ tận gốc lợi danh
Không còn chen lộn đua tranh với đời.
Trường Giáo hội là nơi Cực Lạc
Kẻ vãng sanh đã khác người trần
Sống riêng trong cõi tinh thần
Trau tâm dồi trí, sắc thân chẳng màng.
Mượn thân ấy lên đàng cứu khổ
Để thế gian làm chỗ dựa nương,
Tự người săn sóc cúng dường
Ra công tô đắp con đường tương lai.
Ngày một bữa ngọ chay đạm bạc
Thể ít nhiều lê hoắc tùy duyên
Pháp mầu khất thực giáo khuyên
Nêu cao một tấm gương hiền soi chung.
Về chỗ ở ung dung nhàn hạ
Dưới gốc cây lều lá đơn sơ
Miễn là tránh nắng, đụt mưa
Không cần xinh đẹp, chẳng ưa màu mè.
Về sự mặc đủ che thân thể
Không se sua, không vẻ phù hoa
Tấm y bá nạp nhu hòa
Đám mây chở khách Ta-bà vân du.
Hạnh Khất sĩ phép tu theo Phật
Lẽ sống chung vạn vật chúng sanh
Không riêng xã hội, gia đình
Không phân chủng loại hữu tình, vô tri.
Người giải thoát đoạn ly thế sự
Hiệp thành đoàn Tăng lữ du phương
Giáo đoàn có đấng Pháp vương
Dạy môn Bồ-tát, mở đường Như Lai.
Pháp trí huệ biện tài vô ngại
Vừa học qua, vừa dạy chúng sanh
Chính trong chỗ học và hành
Nhiều nơi kinh nghiệm được thành toàn năng.
Pháp thiền định thượng tằng huyền diệu
Đắc thần thông thấu hiểu thiên cơ
Rủi may việc trước ai ngờ
Giúp cho thiên hạ được nhờ phép linh.
Rừng trần thế u minh mờ tối
Người lạc vào mất lối trở ra
Sanh thân, rồi lớn, rồi già
Rồi đau, rồi chết, lìa qua một đời
Rồi theo nghiệp luân hồi trở lại
Cũng sanh thân, cũng phải tấn tuồng
Bánh xe tứ khổ quay cuồng
Sanh, già, bệnh, chết theo guồng chuyển xoay!
Người đời mãi tạo gây vọng nghiệp
Để rồi ra chịu kiếp luân trầm
Việc làm người vẫn vô tâm
Nào hay có chỗ lạc lầm về sau…
Ai là kẻ thương nhau dìu dắt
Chỉ cho người biết chắc lối đi
Vượt qua khỏi đám rừng nguy
Thoát ra số kiếp lưu ly trở về?
Kìa chánh đạo Bồ-đề rạng tỏ
Khất Sĩ môn vạch rõ con đường
Hạnh tu cao viễn phi thường
Cũng như đuốc sáng soi đường lối thông!
Kẻ dẫn đạo ra công dìu dắt
Lời pháp lành khuyên nhắc ân cần
Cho người biết nẻo tu thân
Đưa người khỏi chốn xoay vần tội khiên.
Ôi! Trần thế hữu duyên, hữu phước
Mấy ngàn năm gặp được ngọn đèn
Phá tan tình trạng tối đen
Khắp nơi sáng suốt nhờ Đèn Minh Quang!
Bóng khất sĩ áo vàng ánh chói
Những ngọn đèn chiếu rọi sáng trưng
Nhơn sanh chốn chốn vui mừng
Mừng cho chánh pháp phục hưng thạnh thời. O
Nam-mô Bổn Sư Thích-Ca Mâu-Ni Phật. O (3 lần)
TÁN TỤNG CÔNG ĐỨC GIÁO CHỦ
Cúi đầu lạy trước tháp vàng
Chúc cầu Giáo hội đạo tràng vĩnh miên
Ngôi xuê Giáo chủ ngự yên
Đức Ngài tột bậc ở trên cõi trần
Quang minh tướng tốt vô ngần
Nhân lành nhiều kiếp góp phần tạo nên
Công trình quá khứ nào quên
Đường trần ngàn lối, bước lên nẻo lành
Xuất thân khổ hạnh tu hành
Lập nên giáo lý tự mình tìm ra
Nối truyền Chánh pháp Thích-ca
Hăm lăm thế kỷ nay đà mờ phai
Người tu hiện tại mấy ai
Hành theo đúng phép Như Lai giáo truyền
Đâu còn thấy rõ chơn nguyên
Xuất gia nhập đạo, trần duyên dứt lìa
Kẻ Tăng, người tục phân chia
“Tăng vô nhất vật” xưa kia thanh bần
Một y, một bát, một thân
Ngoài ra chẳng bận mảy trần trong tâm!
Nhưng nay Ngài lại giáng lâm
Đem đèn trí huệ soi nhằm nước Nam
Mở ra một cõi già-lam
Những người nhập Thánh siêu phàm ít đâu!
Đạo tràng thành lập bấy lâu
Luật nghiêm chọn lọc gồm thâu sĩ hiền
Nơi đây thế giới vô phiền
Không còn tham đắm chức quyền, lợi danh
Mỗi người áo vá một manh
Một bình bát đất du hành khắp nơi
Sáng ra khuyến giáo độ đời
Trưa về thọ thực, xế thời thuyết kinh
Chiều, khuya quán tưởng lặng thinh
Nửa đêm nhập định, điển linh ngưng thần…
Người tự giác ngộ độ thân
Giác tha, độ thế dạy dân tu trì
Nào đâu có tiếng thị phi
Nào đâu có cảnh lâm ly đau sầu?
Chúng con khổ sở hèn lâu
Rủ nhau tìm đến mong cầu dựa nương
Đạo vàng như ánh triêu dương
Thế trần như giữa đêm trường tối tăm!
Bao phen sụp hố, sa hầm
Ngày nay tỉnh mỉnh biết tầm nẻo ra
Về đây gặp cửa, gặp nhà
Gặp cha mẹ cũ, gặp bà con xưa
Ân lành nhuần hạt móc mưa
Đức Ngài ban rưới phước thừa chúng con. O
MINH thiên huệ nhật xuất Đông phương
ĐĂNG chí cao sơn triệu kiết tường
QUANG chiếu thế âm hàm vạn vật
HIỆN lại ẩn khứ chuyển luân vương!
Trời mai mặt nhật hiện phương Đông
Vượt khỏi non cao chiếu sắc hồng
Phổ ánh hào quang soi vạn vật
Đi đến, qua lại biết bao vòng.
MINH như hồng nhật lệ trung thiên
ĐĂNG nguyệt huỳnh huê chiếu diệu huyền
QUANG huệ tuyên lưu toàn thế giới
HIỆN thân thuyết pháp độ chơn nguyên!
Sáng như mặt nhật giữa trời thanh
Tỏ tợ đèn trăng chiếu sắc huỳnh
Phóng ánh hào quang soi thế giới
Hiện thân thuyết pháp độ nhơn sanh.
Nam-mô Bổn Sư Thích-Ca Mâu-Ni Phật. O (3 lần)
NGUYỆN VỀ CÕI PHẬT
Con xin lạy đấng Đại Hùng
Đức Ngài giải thoát khỏi vòng trần duyên!
Cõi đời con sống đảo điên
Đau thương lắm nỗi, ưu phiền xiết bao
Áo trần con lỡ mặc vào
Nợ trần con biết ngày nào cổi ra
Cũng như đứa trẻ lìa nhà
Lạc loài, càng bước càng xa, xa vời…
Bơ vơ trên quảng đường đời
Kìa là hang vắng, kìa thời rừng hoang
Thập thò mảnh hổ, ác lang
Trí con khủng khiếp kinh hoàng khóc la
Chập chờn bóng quỷ, hình ma
Tâm con hồi hộp thiết tha nguyện cầu
Rừng đời càng bước vào sâu
Là càng rùng rợn, lo âu phập phồng…
Yếu thơ trước cảnh hãi hùng
Nhỏ nhen con thấy lạnh lùng thân côi
Đường về nhà đạo xa xôi
Đường theo cuộc thế ôi thôi đoạn trường!
Sấn vào trong cõi bi thương
Trăm ngàn nỗi thảm vấn vương bên mình,
Chung quanh đầy những khổ hình
Chẳng hay con mắc tội tình chi đây?
Ngán cho số kiếp đọa đày
Tủi cho thân phận lạc loài éo le!
Bàng hoàng giữa chốn rừng mê
Chẳng ai giùm chỉ đường về cho con
Ngây thơ trí nhớ đâu còn
Lại thêm nạn chướng giết mòn tánh linh.
Đồng thời nhiều kẻ chung quanh
Rủ con vào nghiệp chúng sanh luân hồi
Dây oan khi đã cột rồi
Tên ghi, hồn gởi thì thôi còn gì
Giấc mơ nhiều kiếp li bì
Càng quanh lộn mãi càng si mê hoài!
Mảng lo xây đắp mộng đài
Ở nơi huyễn cảnh dặc dài thời gian
Niên hoa mấy độ nở tàn
Chủ nhơn khuất bóng trong màn vô minh!
Cõi trần kiếp kiếp lụy mình
Dây thương vấn vít, lưới tình bủa giăng
Áo quần, vật chất trói trăn
Cửa nhà nhốt phạt, miếng ăn hành hà
Cơn đau hấp hối rên la
Hung thần, ác quỷ, cõi ma hoành hành
Mảnh thân khổ sống cam đành
Lại thêm khổ chết giật giành chia phui!
Lòng con luống những ngậm ngùi
Trót đem linh tánh nhuộm mùi trần gian
Thân này đã lỡ vương mang
Khổ này mới phải trăm ngàn tai ương!
Não nề với cảnh đau thương
Lắm khi con muốn tìm đường thoát thân
Than ôi! Dính chặt lưới trần
Dễ gì tháo gỡ một lần cho ra
Nghiệp duyên chẳng chịu buông tha
Sức con yếu kém khó qua phép đời!
Kiếp trần biển khổ chơi vơi
Con đang trồi hụp, đuối hơi vẫy vùng
Cúi xin lạy đấng Đại Hùng
Đức Ngài giải thoát khỏi vòng trần duyên
Từ bi vô lượng vô biên
Cứu con thoát chốn oan khiên đọa đày!
Cúi xin đảnh lễ Đức Ngài. O
Nam-mô Bổn Sư Thích-Ca Mâu-Ni Phật. O (3 lần)
KHUYÊN ĐỪNG GIẾT THÚ
Muôn loài nào khác chi ta
Cũng tìm sự sống, lánh xa tai nàn
Có cha mẹ, có họ hàng
Kết bè sanh hoạt, hiệp đoàn siêng năng.
Ta đừng giết nó mà ăn
Cũng đừng bắt nó trói trăn, giam cầm
Bẫy, câu, chước độc mưu ngầm
Làm cho chúng nó âm thầm đớn đau,
Lạc bầy dớn dác xôn xao
Lại e cái nạn thớt dao hầu gần.
Mình có thân, nó cũng có thân
Nuôi mình, giết nó trái cân công bằng.
Lâm mình cảnh ấy khổ chăng?
Giả như có kẻ bắt phăng chúng mình
Mẹ cha, cô bác thảm tình
Xót xa đã lắm, bất bình biết bao
Ruột rà ai cắt chẳng đau
Tình thương ai dứt chẳng đau gan vàng
Nếu ta suy nghĩ kỹ càng
Tình này, cảnh ấy rõ ràng tương thân.
Làm người, ta có lòng nhân
Hãy khơi tánh Phật lần lần sáng ra,
Người cùng muôn vật một nhà
Ta là anh chị, chúng là đàn em
Khôn hơn ta phải xét xem
Trông nom giúp đỡ đàn em dại khờ
Khi lâm nạn chúng bơ vơ
Mau tay tiếp cứu chớ ngơ mắt nhìn,
Thấy ai giết thác sanh linh
Lấy lời khuyên giải, dụng tình cản ngăn…
Thú kia nó cũng là thân
Cũng xương, cũng thịt có phần như ta
Đánh nhau chúng nó kêu la
Tiếng rên đứt ruột, tiếng la xé lòng!
Tánh linh người vật cũng đồng
Xuống tay bao nỡ, cầm lòng sao đang,
Thân ta thì muốn cho an
Mà thân kẻ khác lại toan xéo dày,
Lòng ta muốn tránh nạn tai
Sao cùng kẻ yếu ra oai dữ dằn?
Nếu ta biết lẽ công bằng
Biết câu phước tội, biết căn luân hồi
Chớ nên giết nó đành rồi
Cũng đừng hành hạ, tỏ lời dễ khinh
Chớ cho chúng khổ vì mình
Mở lòng thương xót tấm hình hài kia
Đừng làm chúng nó chia lìa
Con này xa mẹ, vợ kia cách chồng
Đừng bày cắt cổ, nhổ lông
Việc làm cũng phải dự phòng về sau…
Dây oan ai lại buộc vào
Kiếp này gây nợ, kiếp nào trả xong?
Muốn cho mình được thong dong
Đừng làm kẻ khác khổ lòng làm chi.
Chớ vì một chút sân si
Mà bao oan trái kéo trì cuốn lôi.
Muốn ra khỏi biển luân hồi
Quả kia phải hái cho rồi, đừng gieo
Dừng chân là bóng chẳng theo
Nhơn tay thì nghiệp chẳng đeo bên mình.
Ai ơi! Nên khá giữ gìn… O
Nam-mô Bổn Sư Thích-Ca Mâu-Ni Phật. O (3 lần)
Nguồn: anhnhiendang.com
Xem đầy đủ về Nghi thức tụng niệm ( Khinh Nhật Tụng Cuả Phật Giáo Khất Sĩ )